FluentFiction - Vietnamese

Lost in the Heart: A Language of Love in Hanoi

FluentFiction - Vietnamese

13m 06sNovember 4, 2023

Lost in the Heart: A Language of Love in Hanoi

1x
0:000:00
View Mode:
  • Đó là một ngày mát mẻ và mưa phùn tại Hà Nội. Một bóng người đơn độc bước lạc đường vào khu phố cổ cuốn hút, mê hoặc nơi là "trái tim" của Thủ đô. Đó là Nguyễn, một người đàn ông giản dị với khuôn mặt hiền từ, ẩn chứa vẻ hoài niệm.

    It was a cool and drizzly day in Hanoi. A solitary figure wandered into the alluring, enchanting old quarter, known as the "heart" of the capital. That figure was Nguyen, a humble man with a kind face, holding within him a sense of nostalgia.

  • Nguyễn rong ruổi từng con phố nhỏ hẻm nhỏ, con mắt tò mò nhìn ngắm từng góc phố, từng ngôi nhà với kiến trúc đầy kỷ niệm. Mì Gia Truyen Bát Đàn, Bún Chả Hàng Mành, Phở Thìn Lò Đúc... những tên gọi quen thuộc trên biển hiệu mang đến cho Nguyễn một cảm giác thân thuộc và quê hương.

    Nguyen meandered through the small narrow streets, his curious eyes taking in every corner, every house with its nostalgic architecture. Mì Gia Truyen Bát Đàn, Bún Chả Hàng Mành, Phở Thìn Lò Đúc... the familiar names on signboards brought to Nguyen a sense of familiarity and homeland.

  • Tuy nhiên, một vấn đề nhồi nhét trong đầu anh. Nguyễn bỗng nhận ra mình bị lạc trong mê cung của những con phố nhỏ hẻm nhỏ. Nguyễn dừng lại, phân vân không biết nên đi đâu. Tiếng Việt của anh không hoàn toàn chuẩn do nhiều năm sống xa quê hương. Một cảm giác hoang mang bắt đầu ùa về.

    However, a troubling thought occupied his mind. Nguyen suddenly realized that he was lost in the maze of small winding streets. He stopped, unsure of where to go. His Vietnamese was not completely fluent after many years of living away from his homeland. A sense of anxiety began to creep in.

  • Dù ngần ngại, Nguyễn quyết định hỏi đường một người dân địa phương. Anh chọn một cô bán hàng rong trên con phố, mỉm cười và thử hỏi: "Xin lỗi, tôi đang đi lạc, bạn có thể chỉ dẫn tôi về Hồ Gươm không?"

    Despite his hesitation, Nguyen decided to ask a local resident for directions. He chose a street vendor, smiling and tentatively asking, "Excuse me, I am lost, could you please guide me to Hoan Kiem Lake?"

  • Cô bán hàng rong nhìn anh từ đầu đến chân, mỉm cười ráng hiểu những gì anh vừa nói. Tuy khó hiểu, nhưng cô đã rất nhiệt tình chỉ dẫn cho Nguyễn. Nhưng do sự khác biệt giữa phương ngôn và giọng địa phương, Nguyễn càng trở nên bối rối hơn.

    The street vendor looked at him from head to toe, smiled and tried to understand what he had just said. Though difficult to comprehend, she enthusiastically gave Nguyen directions. However, due to the difference between regional dialects and accents, Nguyen became even more confused.

  • Bất chấp những hiểu lầm vui nhộn nhưng đầy lòng tốt, Nguyễn say mê thưởng ngoạn văn hóa, sự nồng nàn, giản dị của Hà Nội trên từng bước chân. Mặc dù còn rất nhiều điều khá khó hiểu, Nguyễn không hề thất vọng. Thay vào đó, anh càng yêu thích và trân trọng không gian, con người nơi đây.

    Despite the comical misunderstandings, filled with good intentions, Nguyen enthusiastically immersed himself in the culture, richness, and simplicity of Hanoi with each step. Although there were many things that were still quite difficult to understand, Nguyen did not feel disappointed. Instead, he grew to love and appreciate the atmosphere and the people of this place.

  • Cuối cùng, sau nhiều lần thất bại trong việc giao tiếp với người dân địa phương, Nguyễn với cái tên duy nhất "Hồ Gươm" và với sự tin tưởng vào trực giác của mình, đã tự mình tìm thấy đường trở về.

    Finally, after numerous failed attempts at communication with the local residents, Nguyen, armed with only the name "Hoan Kiem Lake" and his trust in his instincts, managed to find his way back.

  • Câu chuyện kết thúc đại khái một thư tịch buổi chiều Hà Nội, với Nguyễn - một người tìm thấy hạnh phúc trong sự mất mát, và tình yêu đối với quê hương trong lòng không chỉ là ngôn ngữ mà còn hơn thế nữa...

    The story roughly concludes with an afternoon scene in Hanoi, with Nguyen – a person who found happiness in loss and deep love for his homeland, where the language spoken is not just words, but much more than that...