Bridge of Friendship and Perseverance
FluentFiction - Vietnamese
Bridge of Friendship and Perseverance
Sáng nay ở Hà Nội, thủ đô của Việt Nam, Trần đang nhìn Nguyễn đứng trên một cây cầu tre hẹp. Đôi bàn chân Nhỏ Xíu không ngớt run lên bởi lớp tre ướt sũng. Xuống dưới, dòng nước đục chảy xiết, có thể cuốn trôi bất cứ thứ gì nếu không may rơi xuống.
This morning in Hanoi, the capital of Vietnam, Tran was watching Nguyen standing on a narrow bamboo bridge. Little Foot's feet never stopped trembling due to the slippery layer of wet bamboo. Below, the turbid water flowed rapidly, capable of sweeping away anything unfortunate enough to fall into it.
Nguyễn là người bạn thân thiết của Trần và Lê. Ba người họ sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nhỏ bên sông. Họ đã chắp tay nhau, kiên nhẫn dừng chân trước cây cầu tre mỏng manh - nỗi ám ảnh từ thủa ấu thơ. "Nếu có thể vượt qua nó," Trần thường nói, "thì ta có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống".
Nguyen was a close friend of Tran and Le. The three of them were born and raised in a small village by the river. They had held hands, patiently stopping in front of the fragile bamboo bridge - a childhood fear. "If we can overcome it," Tran would often say, "we can overcome any challenges in life."
Nguyễn nhìn xuống dòng nước đục, hít một hơi thật sâu. Bên cạnh, Trần và Lê đang ủng hộ tinh thần bạn. Trên mặt Nguyễn xuất hiện một nụ cười tươi, anh nắm lấy vạt áo của mình, đặt chân lên cây cầu và bắt đầu đi.
Nguyen looked down at the murky water, took a deep breath. Beside him, Tran and Le were offering their moral support. A bright smile appeared on Nguyen's face, as he grabbed hold of his coat, placed his foot on the bridge, and started walking.
Bên dưới, dòng nước cuồn cuộn như đang nhạo báng mọi nỗ lực của Nguyễn. Nhưng anh không hề nao núng. Dùng cây chổi như một cần cầu để giữ thăng bằng, Nguyễn từng bước từng bước vượt qua. Trái tim của Trần và Lê như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng dưới ánh mắt kiên định của Nguyễn, họ cố gắng kiềm chế không để lộ sự lo lắng.
Below, the rushing water seemed to mock Nguyen's every effort. But he was not discouraged. Using a broomstick as a balancing pole, Nguyen took each step carefully. Tran and Le's hearts felt as if they were going to jump out of their chests. But under Nguyen's determined gaze, they tried to conceal their worry.
Thời gian chậm lại. Một giây, hai giây, và cuối cùng, Nguyễn đặt chân xuống mặt đất an toàn với nụ cười chiến thắng trên môi. "Tôi đã làm được." Nguyễn thở phào nhẹ nhõm. Trần và Lê chạy đến ôm thật chặt Nguyễn.
Time seemed to slow down. One second, two seconds, and finally, Nguyen set his foot safely on the ground, with a victorious smile on his lips. "I did it," Nguyen sighed in relief. Tran and Le rushed to embrace Nguyen tightly.
Bây giờ, cây cầu tre không còn là nỗi ám ảnh nữa, nó trở thành biểu tượng cho tình bạn và sự kiên trì của họ. Junction nhìn nhau và cười – câu chuyện của họ vừa mới bắt đầu.
Now, the bamboo bridge was no longer a fear, it became a symbol of their friendship and perseverance. They looked at each other and laughed - their story had just begun.