Pho, Laughter, and Memories: The Tale of Nguyen's Small Eatery
FluentFiction - Vietnamese
Pho, Laughter, and Memories: The Tale of Nguyen's Small Eatery
Trên con phố cổ ngột ngạt nhưng nữa vời của Hà Nội, quán ăn nhỏ của ông Nguyên tựa như viên ngọc sáng giữa biển chợ đêm.
On the suffocating ancient street of Hanoi, Mr. Nguyen's small eatery shines like a gem amidst the bustling night market.
Quán chất chứa mùi thơm của nước phở thốt nốt, tách các hàng đi lại bên ngoài và thu hút hàng trăm du khách mỗi tuần.
The place is filled with the fragrant aroma of pho, separating the bustling crowd outside and attracting hundreds of tourists every week.
Nguyên, một người đàn ông bác bỏ tuổi trung niên, đứng đằng sau quầy pha chế, miệng luôn no đủ tiếng cười.
Nguyen, a middle-aged man who defies his age, stands behind the bar counter, his mouth always full of laughter.
Anh không chỉ nấu ăn hảo hạng, mà còn nổi danh với tấm lòng hào hiệp, thân thiện.
Not only is he a skilled cook, but he is also famous for his heroic and friendly nature.
Gió se lạnh của mùa đông Hà Nội đang len lỏi, nhưng không gì có thể cản trở được sự hiếu khách của du khách nước ngoài Mike.
The cold winter breeze of Hanoi is creeping in, but nothing can stop the hospitality of foreign tourist Mike.
Anh đứng trước quầy hàng của Nguyên, trong tay cố gắng giữ cho lá thực đơn không run lẩy bẩy bởi cái lạnh.
He stands before Nguyen's stand, holding onto the menu card, trying to keep it from trembling due to the cold.
Ông nhìn vào dòng chữ: "Phở bò tái chín", miệng cố bật từng chữ, hàm răng nghiến từng điền âm như thể đang nhai một miếng bò dai:
He looks at the words: "Phở bò tái chín," trying to pronounce each word, his teeth gnashing on each syllable as if chewing on a tough piece of beef:
Tiếng phát âm ngọng của Mike dường như đã biến từ "tái chín" thành "chí tái".
Mike's heavily accented pronunciation seemed to have turned "tái chín" into "chí tái".
Bỗng tất cả người trong quán dừng lại, chợt nghẹn đi những tiếng cười.
Suddenly, everyone in the eatery stops and the laughter dies down.
Nguyên cũng đã gala ngập trên sân khấu mà không cần viếng thăm cây cười.
Nguyen too had taken the floor without even visiting the laughter tree.
Anh đạp nhẹ đôi dép lốp, tiến tới Mike, vẻ mặt tươi như hoa:
He lightly kicks his worn-out flip-flop sandals and approaches Mike, his face bright and cheerful:
Không sao, thưa khách. Phở Bò Tái Chín hay Chí Tái thì cũng là Phở mà.
It's okay, sir. Whether it's Phở Bò Tái Chín or Chí Tái, it's still pho,
Nguyên nói trong tiếng cười khúc khích từ những khách hàng khác.
Nguyen says amidst the amused laughter of the other customers.
Mike đỏ mặt như quả cà chua tươi, nhưng rồi anh cũng phì cười, dò dẫm: "Phở Bò Tái Chín, là Phở Bò Tái Chín!"
Mike's face turns as red as a ripe tomato, but eventually, he bursts into laughter, stuttering: "Phở Bò Tái Chín is Phở Bò Tái Chín!"
Ngày ấy, dưới bầu trời tận cùng mùa Đông Hà Nội. Nguyên và quán ăn nhỏ của mình, đã nâng niu một câu chuyện nhỏ.
That day, under the endless winter sky of Hanoi, Nguyen and his small eatery cherished a small story.
Kỷ niệm sẽ mãi đọng lại trong tiếng cười, tiếng phố và hương phở.
The memory will forever linger in laughter, in the sound of the streets, and in the aroma of pho.
Sự thân thiện của người bán hàng và sự kiên nhẫn của khách hàng đã góp phần tạo nên một câu chuyện mà ai cũng sẽ nhớ đến ngay khi nhắc đến con phố nhỏ ấy, quán ăn nhỏ của ông Nguyên.
The friendliness of the vendor and the patience of the customer contributed to creating a story that everyone will remember when talking about that small street, Mr. Nguyen's small eatery.