Autumn Love in Hanoi: A Heartwarming Beginning
FluentFiction - Vietnamese
Autumn Love in Hanoi: A Heartwarming Beginning
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mùa thu trong xanh ở Hà Nội. Cái se lạnh của mùa thu dìu dịu mơn mởn qua những con đường phố cổ, như đợi chờ một cuộc hẹn đầy dư âm nức lòng.
The story begins on a fresh autumn day in Hanoi. The coolness of autumn gently flows through the ancient streets, like waiting for a heartfelt appointment.
Lan, một thiếu nữ dịu dàng, hợp với mức độ nước như mật của mùa thu, và Minh, chàng trai xứ Quảng vừa mới chuyển đến sống ở Hà Nội. Họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ trên phố Hàng Bè, nỗi nhớ và tình cảm đã nảy nở từ cái nhìn đầu tiên.
Lan, a gentle young woman, fitting perfectly with the sweetness of autumn, and Minh, a young man from Quang who had just moved to live in Hanoi. They met at a small café on Hang Be street, where memories and feelings blossomed at first sight.
Một hôm, Minh mời Lan đến nhà chơi. Căn nhà của Minh tọa lạc ở một con phố nhỏ, nhưng nhà ở Hà Nội luôn có một sức hút kỳ lạ, từ những con phố nhỏ bé mà từng trải qua bao thăng trầm của thời gian. Lan hớn hở chấp nhận lời mời.
One day, Minh invited Lan to his house. Minh's house was located on a small street, but houses in Hanoi always hold a strange charm, from the small streets that have experienced many ups and downs over time. Lan excitedly accepted the invitation.
Cô lặng lẽ lần qua con phố nhỏ, chỉ bước lên cửa thì trái tim đã đập thình thịch. Cô vẫn nhớ, ở Hà Nội, khi vào nhà ai cũng cần cởi giày ra. Nhưng trong phút chốc, cô quên mất điều đó. Lan bước vào nhà của Minh, hiện ra một căn nhà đầy ánh sáng, căn nhà của một người thợ làm đồ gỗ. Môi Lan thốt lên: "Thật là đẹp!".
She quietly walked through the small street, her heart pounding as she approached the door. She remembered that in Hanoi, everyone is expected to take off their shoes when entering a house. But in that moment, she forgot about it. Lan entered Minh's house, revealing a bright home, the home of a carpenter. Lan exclaimed, "It's beautiful!".
Minh giật mình khi nhìn thấy Lan, không phải vì nhan sắc của cô, mà bởi vì Lan đang đứng giữa nhà mình với đôi giày trên chân. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, mắt nhìn theo từng dấu chân của cô khi cô đi khắp nhà.
Minh was taken aback when he saw Lan, not because of her beauty, but because she was standing in his house with her shoes on. He did not say anything, just looked at her, his eyes following her every step around the house.
Ngẩn ngơ nhìn nhà, cuối cùng Lan cũng nhận ra điều không ổn. Cô nhìn xuống chân, và lúc đó, mọi thứ như sụp đổ. Cô đã quên cởi giày. Cô đỏ mặt, xấu hổ không biết nói gì. Bỗng nhiên, Lan chỉ muốn chôn mình vào nơi đâu đó.
Lost in admiration for the house, Lan finally realized something was wrong. She looked down at her feet, and then, everything seemed to collapse. She had forgotten to take off her shoes. She blushed, embarrassed and at a loss for words. Suddenly, Lan just wanted to disappear.
Sau một hồi dài im lặng, Minh lại là người mở lời: "Không sao mà, Lan. Này, từ nay ta sẽ gọi đây là ngôi nhà của chúng mình, không phải là ngôi nhà của riêng ai."
After a long silence, Minh spoke up: "It's okay, Lan. From now on, let's call this our home, not just one person's home."
Chiếc giày vẫn còn nguyên trên chân Lan, nhưng không còn xấu hổ nữa, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhàng, như những ngày mùa thu trong lanh ở Hà Nội. Lẽ ra, chuyện quên cởi giày có thể trở thành một cơn ác mộng, nhưng dưới sự hiểu biết và thông cảm của Minh, nó đã trở thành một câu chuyện dễ thương và ấm áp giữa họ.
Her shoes still on, Lan felt no shame but a gentle smile instead, like the cool autumn days in Hanoi. Forgetting to take off her shoes could have been a nightmare, but with Minh's understanding and compassion, it turned into a sweet and warm story between them.
Và câu chuyện đó, hoan hỉ và hạnh phúc, chưa kết thúc. Thay vào đó, nó chỉ mới bắt đầu.
And that story, joyful and happy, was not over. Instead, it was just the beginning.