Minh's Triumph: Bridging Generations Over Dinner
FluentFiction - Vietnamese
Minh's Triumph: Bridging Generations Over Dinner
Ở một vùng ngoại ô hiện đại của thành phố Hồ Chí Minh, trong một căn nhà xinh xắn, gia đình Minh đang tụ họp quanh bàn ăn lớn bằng gỗ.
In a modern suburb of Ho Chi Minh City, in a charming house, Minh’s family was gathering around a large wooden dining table.
Ánh đèn ấm áp làm cho các bức ảnh gia đình và tranh nghệ thuật truyền thống Việt Nam trên tường trở nên rạng ngời hơn.
The warm light made the family photos and traditional Vietnamese artwork on the walls more radiant.
Đó là buổi tối mùa hè, gió nhẹ thổi qua cửa sổ mở, mang theo hương thơm của hoa sứ trong vườn.
It was a summer evening, with a gentle breeze wafting through the open window, carrying the fragrance of frangipani flowers from the garden.
Minh, một kỹ sư phần mềm 27 tuổi, ngồi im lặng giữa những tiếng cười nói vui vẻ của gia đình.
Minh, a 27-year-old software engineer, sat quietly amid the family's cheerful chatter.
Anh đã nhận được tin vui về việc thăng chức vào tuần trước, nhưng lòng anh lại đầy lo lắng.
He had received good news about a promotion the previous week, but his heart was full of anxiety.
Anh muốn chia sẻ tin này với gia đình, đặc biệt là với bố, nhưng sợ sự phản ứng của ông.
He wanted to share this news with his family, especially his father, but feared his reaction.
Bố Minh luôn khá khó tính và nghi ngờ về con đường sự nghiệp mà Minh chọn.
Minh’s father had always been quite strict and skeptical about Minh’s career path.
Từ khi Minh quyết định không thế theo ngành y như ý bố muốn, quan hệ giữa hai người dần xa cách.
Since Minh decided not to follow the medical field as his father wished, their relationship had grown distant.
Hôm nay, Minh cảm thấy đây là cơ hội để chứng tỏ bản thân.
Today, Minh felt this was an opportunity to prove himself.
Bữa tối bắt đầu với những món ăn truyền thống ngon lành: canh chua, cá kho tộ, và rau muống xào tỏi.
Dinner began with delicious traditional dishes: sour soup, braised fish in a clay pot, and water spinach sautéed with garlic.
Mọi người cùng nhau ăn uống, nói chuyện rôm rả.
Everyone ate and chatted enthusiastically.
Minh cầm đũa lên nhưng không thể nào tập trung vào bữa ăn.
Minh picked up his chopsticks but couldn’t focus on the meal.
Anh suy nghĩ mãi về việc nên hay không nên chia sẻ tin tức của mình.
He kept thinking about whether or not he should share his news.
Người anh thoáng run khi nghĩ về việc phải đối mặt với ánh mắt của bố.
He shivered slightly at the thought of facing his father’s gaze.
Nhưng rồi, nhớ lại tất cả những nỗ lực và thành quả mình đã đạt được, Minh quyết định không thể để nỗi sợ lấn át.
But then, recalling all his efforts and achievements, Minh decided he couldn’t let fear take over.
Thời điểm thích hợp cuối cùng cũng đến khi mẹ anh rót chén trà cuối cùng, chuẩn bị kết thúc bữa ăn.
The right moment finally came when his mother poured the last cup of tea, signaling the end of the meal.
Minh hít một hơi sâu, đặt đũa xuống và nói: "Cả nhà ơi, con có một tin muốn chia sẻ.
Minh took a deep breath, put down his chopsticks, and said, "Family, I have some news to share.
Con vừa được thăng chức trưởng phòng kỹ thuật tại công ty.
I’ve just been promoted to head of the technical department at my company."
" Cả phòng im lặng.
The room fell silent.
Mắt mọi người đều đổ dồn về phía Minh.
All eyes turned toward Minh.
Bố Minh nhấp một ngụm trà, ngồi im lặng trong vài giây.
His father took a sip of tea, remaining silent for a few seconds.
Minh có thể cảm thấy tim mình đang đập mạnh.
Minh could feel his heart pounding.
Cuối cùng, bố anh chậm rãi đặt chén trà xuống và nói: "Con làm tốt lắm.
Finally, his father slowly placed his tea cup down and said, "You’ve done well.
Bố đã sai khi không tin tưởng con.
I was wrong not to trust you.
Bố rất tự hào về con.
I’m very proud of you."
"Những lời nói ấy như một cơn gió nhẹ nâng tâm hồn Minh lên.
Those words felt like a gentle breeze lifting Minh’s spirit.
Mọi sức ép dường như tan biến.
All the pressure seemed to vanish.
Gia đình tiếp tục cười nói vui vẻ, còn Minh thì cảm thấy hạnh phúc và tự tin hơn bao giờ hết.
The family resumed their cheerful conversation, and Minh felt happier and more confident than ever.
Anh biết rằng mình đã nhận được sự công nhận không chỉ từ công việc mà còn từ chính gia đình mình.
He knew he had earned recognition not only from his job but also from his own family.