A Winter Reunion: Mending Family Bonds at the Hospital
FluentFiction - Vietnamese
A Winter Reunion: Mending Family Bonds at the Hospital
Lan đứng trước cánh cửa sắt lớn của Bệnh viện Tâm thần Trung ương.
Lan stood before the large iron gate of the Bệnh viện Tâm thần Trung ương.
Tòa nhà uy nghi, nằm giữa không gian im lìm của mùa đông.
The imposing building sat amidst the stillness of winter.
Từng bông tuyết rơi trên mái nhà, gợi nhớ những kỷ niệm gia đình cách đây rất lâu.
Each snowflake falling on the roof evoked memories of family from long ago.
Cô hít một hơi sâu, điều chỉnh áo khoác dày trước khi bước vào bên trong.
She took a deep breath, adjusting her thick coat before stepping inside.
Căn phòng chờ sáng sủa hơn cô tưởng tượng, với những bóng đèn nhấp nháy và cây thông Noel nhỏ được trang trí phía góc phòng.
The waiting room was brighter than she had imagined, with flickering lights and a small Christmas tree decorated in the corner.
Mùi nhựa thông thoang thoảng trong không khí, chút gì đó ấm áp giữa bao lạnh lẽo.
The faint scent of pine lingered in the air, a hint of warmth amidst the cold.
Lan nhìn thấy Chau, người bạn cũ, bước ra từ hành lang.
Lan saw Chau, an old friend, walking out from the hallway.
“Lan! Lâu lắm không gặp,” Chau cười, giọng nói lấp lánh như tiếng chuông ngân.
"Lan! It's been so long," Chau smiled, her voice sparkling like a ringing bell.
Lan mỉm cười, nhưng nụ cười không che giấu hết sự lo lắng trong lòng.
Lan smiled, but her smile could not entirely hide the worry in her heart.
“Chau, mình có thể gặp Minh không?”
“Chau, can I see Minh?”
Chau gật đầu, nhẹ nhàng dẫn Lan tới phòng của Minh.
Chau nodded, gently guiding Lan to Minh's room.
“Minh có chút tiến bộ nhưng vẫn khá im lặng. Cậu ấy sẽ vui khi thấy cậu.”
"Minh has made some progress but remains quite silent. He'll be happy to see you."
Lan bước vào phòng Minh.
Lan stepped into Minh's room.
Căn phòng đơn giản nhưng sạch sẽ, với cửa sổ nhỏ mở ra một phần bầu trời xám.
The room was simple but clean, with a small window opening to a patch of gray sky.
Minh ngồi cạnh bàn, đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt vừa quen vừa lạ.
Minh sat by the table, staring outside, his expression both familiar and strange.
“Em ơi,” Lan cất tiếng gọi nhẹ.
“Hey,” Lan called softly.
Minh quay lại, ánh mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở về trầm tư.
Minh turned, his eyes showing surprise but quickly returning to thoughtfulness.
Lan ngồi xuống cạnh giường, đôi tay hơi run.
Lan sat by the bed, her hands slightly trembling.
“Anh, em xin lỗi vì đã không ở bên anh khi anh cần nhất,” Lan nói, nước mắt chực trào ra.
“Brother, I'm sorry I wasn't there for you when you needed me the most,” Lan said, tears threatening to fall.
“Nhưng em ở đây bây giờ, vì anh.”
“But I’m here now, for you.”
Minh im lặng, đôi mắt ánh lên chút giao động.
Minh remained silent, his eyes reflecting a bit of emotion.
Chau đứng lặng ở góc phòng, tạo không gian riêng cho hai người.
Chau quietly stood in the corner, giving the siblings their space.
Lan tiếp tục, từng lời nói chân thành và chân thật.
Lan continued, her words sincere and honest.
“Em biết em đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
“I know I didn't fulfill my responsibilities.
Em muốn chuộc lại lỗi lầm.
I want to make amends.
Em cần anh tha thứ và cho em cơ hội.”
I need you to forgive me and give me a chance.”
Căn phòng chỉ còn tiếng tim đập thổn thức của Lan.
The room was filled only with Lan's pounding heartbeat.
Minh cắn môi, đôi mắt mờ đi.
Minh bit his lip, his eyes growing misty.
Giọng anh khàn khàn: “Em cũng muốn vậy.”
His voice was hoarse: “I want that too.”
Câu nói ngắn ngủi đó, nhưng mang theo biết bao hy vọng.
The brief statement, yet it carried so much hope.
Những bức tường vô hình giữa hai anh em bắt đầu sụp đổ.
The invisible walls between the siblings began to crumble.
Lan nắm lấy tay Minh, truyền hơi ấm trong phòng lạnh.
Lan took Minh's hand, conveying warmth in the cold room.
Minh yếu ớt nhưng bắt đầu chuyển động, dựa vào chị như một đấu tranh nhỏ với chính mình.
Minh, though weak, began to lean against his sister, a small battle with himself.
Chau mỉm cười yên lặng.
Chau smiled quietly.
Cô biết Lan và Minh còn hành trình dài phía trước, nhưng đây là khởi đầu không thể tốt hơn.
She knew Lan and Minh had a long journey ahead, but this was the best possible beginning.
Niềm hy vọng dịu dàng nhưng mạnh mẽ như ánh sáng cây thông Noel.
Gentle yet powerful hope like the light of the Christmas tree.
Và trong mùa đông lạnh, bên trong căn phòng ấy, tình thân lại bừng lên như một ngọn lửa ấm áp, dẫn lỗi cho những trái tim tổn thương bắt đầu quá trình chữa lành.
And in the cold winter, in that room, family affection blazed like a warm flame, leading the wounded hearts to start the healing process.