When Humor Sparks Unexpected Friendships in Hà Nội's Winter
FluentFiction - Vietnamese
When Humor Sparks Unexpected Friendships in Hà Nội's Winter
Ở một góc của một trường trung học nhộn nhịp ở Hà Nội, Linh và Thảo ngồi cùng nhau trong lớp học.
In a corner of a bustling high school in Hà Nội, Linh and Thảo sat together in the classroom.
Vài bông hoa đào trang trí cho bảng đen, báo hiệu Tết sắp đến.
A few peach blossoms decorated the blackboard, signaling that Tết was approaching.
Mặc dù trời đang trở lạnh, nhưng trong lòng Linh có một ngọn lửa ấm áp bừng lên khi nghĩ về điều gì đó hay ho để viết lên bảng đen.
Although the weather was getting colder, Linh felt a warm flame flickering inside, thinking about something fun to write on the blackboard.
"Linh, cậu nên cẩn thận đấy," Thảo nhẹ nhàng nhắc nhở, đôi mắt lo lắng nhìn bạn.
"Linh, you should be careful," Thảo gently reminded, her eyes filled with concern for her friend.
"Minh sẽ không thích nếu nó quá táo bạo đâu.
"Minh won't like it if it's too bold."
"Linh cười, đôi mắt sáng rực.
Linh smiled, her eyes sparkling.
"Tớ chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi mà, Thảo.
"I just want everyone to be happy, Thảo.
Tết là dịp chúng ta cần cười, cần hòa thuận.
Tết is a time when we need to laugh and get along."
"Thảo thở dài, đồng ý dù lòng còn lấn cấn.
Thảo sighed, agreeing despite her lingering concern.
Linh bước lên bảng, tay cầm phấn trắng.
Linh stepped up to the board, chalk in hand.
Cô bắt đầu viết: "Chúc mừng năm mới!
She began to write: "Happy New Year!
Hy vọng bạn không còn ngủ trong giờ của thầy Minh nữa!
Hope you won't fall asleep in Mr. Minh's class anymore!"
"Thảo cười khúc khích, nhưng rồi nhanh chóng siết chặt tay bạn khi Linh tiếp tục viết.
Thảo giggled but then quickly squeezed her friend's hand as Linh continued writing.
"Cẩn thận!
"Be careful!"
" Thảo nói nhỏ dẫu biết Linh quá mải mê với ý tưởng của mình.
Thảo whispered, knowing too well that Linh was engrossed in her idea.
Vừa lúc đó, ai đó đẩy cánh cửa lớn.
Just then, someone pushed the large door open.
Minh, vị hiệu trưởng nghiêm nghị, bước vào lớp.
Minh, the stern principal, entered the class.
Cả Linh và Thảo cùng giật mình.
Both Linh and Thảo were startled.
Minh nhìn lên bảng, đôi mắt hơi cau lại.
Minh looked up at the board, his eyes slightly furrowing.
Không khí lớp học như đông đặc lại.
The atmosphere in the classroom froze.
Linh đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên xin lỗi hay giải thích.
Linh stood rooted in place, unsure whether to apologize or explain.
Nhưng rồi, thay vì tức giận, Minh mặt thoáng một nụ cười khó lường.
But instead of getting angry, Minh's face briefly showed an enigmatic smile.
"Thú vị đấy, Linh," ông nói, giọng không còn nghiêm khắc như thường ngày.
"Interesting, Linh," he said, his voice not as strict as usual.
Linh thở phào nhưng vẫn chờ đợi điều tiếp theo từ Minh.
Linh breathed a sigh of relief, still waiting for what Minh would say next.
Minh cầm phấn và bước lên bảng.
Minh picked up a piece of chalk and stepped up to the board.
Ông viết thêm: "Tốt hơn thì hãy dậy sớm tập thể dục nữa!
He added: "It would be better if you wake up early to exercise too!"
"Tiếng cười vang lên khắp lớp, và Linh nhìn Minh với ánh mắt biết ơn và ngạc nhiên.
Laughter erupted throughout the class, and Linh looked at Minh with eyes full of gratitude and surprise.
Hóa ra, bên trong vẻ ngoài nghiêm nghị ấy, Minh cũng là người có khiếu hài hước.
It turns out that beneath that stern exterior, Minh had a sense of humor too.
Linh nhận ra rằng đôi khi, niềm vui có thể lan tỏa tới những nơi mà mình không ngờ tới.
Linh realized that sometimes, joy could spread to unexpected places.
Câu chuyện kết thúc khi tiếng chuông trường reo lên, báo hiệu giờ ra chơi.
The story concluded as the school bell rang, signaling recess.
Linh và Thảo rời khỏi lớp trong tâm trạng vui vẻ, chuẩn bị cho mùa Tết đang tới gần, biết rõ rằng họ đã có thêm một đồng minh hài hước trong nhà trường.
Linh and Thảo left the classroom in high spirits, ready for the upcoming Tết season, knowing they had gained a humorous ally in the school.
Và ở đâu đó, Minh vẫn đứng đó, mắt nhìn những dòng chữ vui nhộn trên bảng, mỉm cười nhẹ nhàng trong lòng mùa đông Hà Nội.
And somewhere, Minh still stood there, eyes on the amusing lines on the board, gently smiling in the heart of Hà Nội's winter.